Xe ngựa đoạn đường bắc thượng, kim luân pháp vương làm việc cực kỳ cẩn thận, cứ cách mỗi canh giờ hắn sẽ lại phong ấn huyệt đạo của dương quá hoàng dung. Dương quá hoàng dung tu tập đều là thiên hạ nhất đẳng nhất thần công, hết thẩy cao thâm võ học bình thường đều sẽ nhắc tới công phu giải huyệt, cho nên kim luân pháp vương không thể không phòng.
Dương quá hoàng dung tạm thời đều nghĩ không ra biện pháp chạy trốn, hoàng dung mặc dù cơ trí hơn người, nhưng là bây giờ cũng không có chủ ý. Nàng trước kia từng rơi vào trong tay tây độc Âu Dương phong, lúc ấy Âu Dương phong hướng nàng ép hỏi cửu âm chân kinh khẩu quyết, nàng dựa vào tài trí của mình, cuối cùng chẳng những thoát ly khỏi tay địch, hơn nữa còn khiến cho Âu Dương phong điên điên khùng khùng.
Nhưng mà kim luân pháp vương cũng không giống như Âu Dương phong, kim luân pháp vương dọc theo đường đi cơ bản không nói lời nào, chỉ cần hai người không chạy trốn là được. Vì tình trạng này, hoàng dung căn bản tìm không ra nhược điểm của kim luân pháp vương, trong lúc nhất thời nghĩ không ra biện pháp chạy trốn.
Kim luân pháp vương bắt dương quá là vì ép hỏi võ học, nhưng hắn bây giờ đối với dương quá cũng như không nghe không thấy, lão định bụng trên đường đi đến Mông Cổ sẽ chậm rãi ép hỏi dương quá, nên cũng chả có gì cần phải gấp gáp. Cho nên dương quá hoàng dung hai người lâm vào trạng thái buồn bực vô cùng, hắn hoàn toàn không rõ ràng lắm kim luân pháp vương bắt hắn để làm gì.
Hoàng dung cùng dương quá quan hệ cũng càng ngày càng thân mật, dương quá đối với hoàng dung nổi lên tình cảm thương tiếc, cho nên thỉnh thoảng lại nói vài câu chuyện cười chọc cho nàng vui vẻ, hắn đến từ xã hội hiện đại, trong bụng là một rừng các câu chuyện bát quái đủ loại trên đời, hoàng dung thường bị hắn chọc cho cười đến cả người run lên.
Hoàng dung dần dần cũng lấy lại tinh thần rất nhiều, đem chuyện hài tử dần dần cũng để về phía, chuyện đã không thể thay đổi, có thương tâm cũng không có tác dụng gì. Bất quá hài tử là bởi vì do kim luân pháp vương mà mất, cho nên hoàng dung đối với kim luân pháp vương tâm sanh cừu hận!
Hoàng dung có khi cũng nghĩ đến trượng phu quách tĩnh cua mình, vũ thị huynh đệ nhất định đã đem tin tức mình bị bắt truyền về cho quách tĩnh, mà quách tĩnh có lẽ sẽ lo lắng có lẽ sẽ bi thương cho mình, nhưng hắn tuyệt sẽ không buông tha việc quốc gia đại sự mà tới cứu mình!
Hoàng dung trong lòng bỗn cảm thấy chua xót, có trượng phu như vậy làm cho người ta sùng kính, làm cho người ta bội phục, nhưng bản thân làm đàn bà của hắn cũng là một loại bi ai!
Vũ đôn nho cùng vũ tu văn quả thật đem tin tức hoàng dung bị bắt nhanh chóng truyền về tương dương, đám người quách tĩnh lỗ hữu cước là nhóm biết chuyện này trước tiên.
Quách tĩnh trên mặt có một tia bi thống, nhưng không có hạ mệnh lệnh gì. Lỗ hữu cước nói:” Quách đại hiệp, chúng ta bây giờ phải đi giải cứu hoàng bang chủ, nếu không hoàng bang chủ lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn……” Lỗ hữu cước không có nói thêm nữa, nhìn quách tĩnh, chờ hắn quyết định.
Quách tĩnh lắc đầu, khẽ thở dài, hắn trong lòng kỳ thật dị thường lo lắng, lúc này trong tay cái chén đã bị hắn bóp nát thành nhiều mảnh nhỏ, nhưng hắn lại không hề phát giác.
Chỉ nghe quách tĩnh trầm giọng nói:” Bây giờ người Mông Cổ đang sắp xâm lược xuống phía nam, Mông Cổ đại quân đều nam hạ, thành tương dương đang đứng trước nguy cơ thất thủ! Ta thân là thiên hạ võ lâm minh chủ, có nhiệm vụ phải xuất lĩnh mọi người ngăn cản Mông Cổ thát tử, lúc này như thế nào lại có thể rời đi! Đợi khi người Mông Cổ lui binh, thì ta sẽ đi Mông Cổ cứu Dung nhi!”
Lỗ hữu cước vẫn tiếp tục khuyên giải, chỉ là lúc này quách tĩnh đã xoay người rời đi, hắn một thân một mình đứng trên tường thành thành tương dương, yên lặng nhìn về phương bắc, trời chiều nắng hạ đem thân thể hắn tạo ra một cái bóng thật dài nằm ểu oải trên tường thành, thoạt nhìn vô cùng cô đơn.
Lý mạc sầu đám người không thấy dương quá quay lại, trong lòng có chút bối rối, da luật tề nói:” Dương huynh võ nghệ cao cường, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta hãy đợi hắn thêm một lúc nữa!” Nhưng là mấy người này đợi đến buổi trưa ngày thứ 2, dương quá vẫn không quay về, lập tức cả đám ý thức được dương quá đã xảy ra chuyện. Lập tức mọi người lần tìm bốn phía quanh trấn nhỏ, nhưng vẫn không phát hiện được chút nào tung tích của dương quá.
Lý mạc sầu thậm chí phỏng đoán liệu dương quá có hay không đã bị kim luân pháp vương giết chết, vừa nghĩ đến điểm ấy, trong lòng càng trở nên hoảng loạn vô cùng. Mấy người tìm vài ngày, chậm rãi phát hiện chung quanh càng ngày càng xuất hiện nhiều khất cái.
Da luật tề sau khi nghe ngóng, mới biết được dương quá cùng hoàng dung đã bị kim luân pháp vương bắt đi, lý mạc sầu biết được dương quá không có nguy hiểm đến tánh mạng, trong lòng căng thẳng lúc này mới nhẹ nhõm hẳn đi.
Lý mạc sầu tiểu long nữ lập tức chuẩn bị bắc thượng Mông Cổ, da luật tề cũng nói:” Các ngươi biết kim luân pháp vương đi nơi nào sao? Mông Cổ quốc lớn như vậy, các ngươi như thế nào tìm kiếm?”
Lý mạc sầu cùng tiểu long nữ căn bản không nghĩ tới vấn đề này, các nàng chỉ muốn lập tức giải cứu dương quá, căn bản không lo lắng gì khác ngoài hắn, nên có chút hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe da luật tề nói xong, lý mạc sầu tiểu long nữ cả 2 đều ngây dại, lúc này da luật tề lại nói:” phụ thân ta tại Mông Cổ làm quan, ta lập tức báo ông ấy chú ý một chút hành tung của kim luân pháp vương, chúng ta sẽ đón đầu bọn họ.”
Da luật tề phụ thân da luật sở tài là Mông Cổ Thừa tướng, mặc dù lúc này đã cáo lão về quê, nhưng hắn dù sao cũng làm quan nhiều năm, cố nhân môn nhân cũng không thiếu, để cho hắn chú ý hành tung của kim luân pháp vương không phải là chuyện gì quá khó.
Lý mạc sầu tiểu long nữ không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là theo da luật tề huynh muội tới chỗ da luật sở tài tại Hà Nam, chuyện này tạm thời không đề cập tới.
Hoàng dung thân thể dần dần bình phục, mấy ngày nay nhờ có dương quá tỉ mỉ chiếu cố, nàng bây giờ càng ngày càng cười nhiều hơn đối với dương quá. ( truyện sắc hiệp )
Hoàng dung mặc dù năm nay đã quá ba mươi, nhưng nàng chuyên tu nội lực, bề ngoài xem ra không khác gì một thiếu nữ hai mươi. Hoàng dung kiến thức uyên bác, bây giờ buông xuống thành kiến đối với dương quá, mỗi ngày đều cùng hắn nói chuyện trên trời dưới đất, dương quá thầm cảm thấy nàng như gió xuân phơi phới.
Hai người đều là tù nhân của kim luân pháp vương, đồng bệnh tương liên, tự nhiên đối với nhau đều có cảm giác thân thiết. Dương quá lại đối với hoàng dung nhất nhất quan tâm lúc nào cũng chiều theo ý nàng, cho nên hoàng dung dần dần đối với hắn nổi lên cảm giác ỷ lại.
Nàng đối với quách tĩnh càng ngày càng thất vọng, trong lòng rõ ràng quách tĩnh sẽ không vì chính mình mà buông tha cho quốc sự, dần dần cũng không còn muốn nhớ đến quách tĩnh nữa, có đôi khi thậm chí còn đem quách tĩnh cùng dương quá ra so sánh, thầm cảm thấy quách tĩnh không thể nào sánh được với dương quá (Và ngọn lửa ấy đã nhen nhóm ).
Kim luân pháp vương chứng kiến thân thể hoàng dung dần dần bình phục, trong lòng cũng thầm cảm thấy cao hứng, bất quá hắn vẫn không nói câu nào. Về phần hoắc đô, vẫn luôn dùng ánh mắt âm trầm như rắn độc xăm soi dương quá, làm cho trong lòng người ta thật không thoải mái.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, hôm nay kim luân pháp vương đưa cho dương quá hoàng dung 2 bộ Mông Cổ trang phục, để cho hai người thay, hai người liếc nhau, rõ ràng bây giờ đã đến địa bàn của người Mông Cổ rồi.
Quả nhiên dọc theo đường đi cũng hiếm khi gặp mặt người hán, bất quá phong cảnh địa lý, hình thức phòng ốc đều giống như phong cách của người hán. Lúc ấy người Mông Cổ chiếm lĩnh được đại bộ phần phía bắc của Trung Quốc, cho nên nơi này dân chúng kỳ thật đại bộ phận vẫn còn người hán, chỉ là người thống trị đã được thay đổi.
Kim luân pháp vương cùng hoắc đô đến nơi này trong lòng đều buông lỏng, hai người không hề lo lắng sẽ bị Trung Nguyên võ lâm nhân sĩ đuổi theo. Kỳ thật mấy ngày nay, người Mông Cổ vây quanh tương dương thành, đại bộ phận người trung nghĩa đều theo sự dẫn dắt của võ lâm minh chủ quách tĩnh trấn thủ tương dương, chỉ có một số Cái Bang đệ tử được lỗ hữu cước chủ ý phân công đi tìm hoàng dung, kim luân pháp vương dọc theo đường đi căn bản không gặp phải chút gì ngăn cản.
Dương quá cùng hoàng dung mặc vào Mông Cổ phục trang, sau đó đều tự đánh giá diện mạo lẫn nhau, dương quá càng thêm vẻ anh tuấn tiêu sái, hoàng dung cũng là ra dáng nữ hiệp mang theo một cổ anh khí bừng bừng, hai người liếc nhau, nhìn nhau cười.
Xe ngựa trước sau lại đi thêm chừng mười ngày, hôm nay rốt cuộc ngừng lại, dương quá hoàng dung đi theo kim luân pháp vương xuống xe ngựa, xa phu đem đến một cây quải trượng, hoắc đô tiếp nhận, hướng ba người phía trước chạy theo.
Dương quá cùng hoàng dung cũng không biết nơi này là địa phương nào, trong lòng kỳ quái, hai người đều cẩn thận gấp bội, nhất là dương quá. Hoàng dung bị kim luân pháp vương bắt là dùng để uy hiếp quách tĩnh , cho nên tạm thời hẳn là không có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng dương quá lại hoàn toàn không biết kim luân pháp vương sẽ đối đãi với mình như thế nào.
Lại đi thêm một lúc, chỉ thấy phía trước cờ bay phấp phới, dĩ nhiên xuất hiện một đại doanh trướng, kim luân pháp vương nhanh chóng bước vào, hoắc đô âm trầm trên mặt cũng xuất hiện một vẻ tươi cười, đi theo tiến vào bên trong doanh trướng.
Dương quá hoàng dung biết rõ phía trước là hổ huyệt lang oa (để nguyên gốc nghe nó hay ), nhưng là bây giờ thân bất do kỷ, đành phải đi theo đồng thời bước vào bên trong doanh trướng.
Người Mông Cổ đa số đều sẽ tập trung ở ngoài thảo nguyên, bây giờ mặc dù đánh hạ được một bộ phận lớn lãnh thổi, nhưng số là người Mông Cổ từ nhỏ đến lớn vẫn không có thói quen ở tại trong thành trấn, bọn họ đại bộ phận đều sẽ ở ngoài doanh trướng.
Bất quá doanh trướng này lại không ngừng có Mông Cổ binh lính tuần tra đi lại, hiển nhiên không phải địa phương của tiểu nhân vật. Chứng kiến có người đến gần, lập tức liền có binh lính xông tới.
Đợi bọn họ nhận ra đó là kim luân pháp vương, đám binh lính đó liền lập tức hành lễ. Kim luân pháp vương thân là Mông Cổ đệ nhất quốc sư, địa vị được tôn sùng, lập tức liền có binh lính vì hắn đi thông báo.
Kim luân pháp vương dẫn dương quá hoàng dung đi về một doanh trướng ở giữa, doanh trướng này so với doanh trướng bên ngoài lớn gần gấp đôi, phía trước doanh trướng còn có bốn gã Mông Cổ binh lính thủ vệ.
Kim luân pháp vương nói với dương quá và hoàng dung:” Ta mang bọn ngươi đi gặp một người, Quách phu nhân là Trung Nguyên võ lâm đại nhân vật, các ngươi hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú với nhau.”
Hoàng dung hỏi:” Là ai?” Kim luân pháp vương nói:” Mông Cổ vương tử Hốt Tất Liệt, hắn là cháu nội của thành cát tư hãn, thân đệ đệ của đại hãn mông kha.”
Dương quá cùng hoàng dung trong lòng đều khiếp sợ, không nghĩ đến kim luân pháp vương dĩ nhiên đưa bọn họ mang đến chỗ của Hốt Tất Liệt.
Hoàng dung cũng từng nghe nói qua uy danh Hốt Tất Liệt, biết người nọ ở Mông Cổ được xem là đại hãn nhất phương chư hầu, những năm gần đây chính hắn đang không ngừng tiến công nam tống, không nghĩ tới dĩ nhiên có thể ở nơi này nhìn thấy hắn.
Dương quá càng là suy ngàn nghĩ vạn, Hốt Tất Liệt trong lịch sử nổi danh là nguyên thế tổ (người sáng lập nhà nguyên), chính hắn đã dẫn người Mông Cổ tiêu diệt nam tống, thành lập ra triều đại nhà nguyên hùng mạnh nổi tiếng trên thế giới, không nghĩ đến chính mình dĩ nhiên còn có cơ hội nhìn thấy nhân vật truyền kỳ này.
Dương quá trong lòng cũng có chút nghi hoặc, theo lý thuyết Hốt Tất Liệt bây giờ hẳn là đang tấn công phụ cận thành tương dương, như thế nào bây giờ lại không ở Trung Nguyên? Kỳ thật lần này đại quân vây công tương dương quả thật là do Hốt Tất Liệt chủ trì, đại lượng quân Mông Cổ đã đi tới tương dương thành, nhưng Hốt Tất Liệt tạm thời không có ý định xuất đầu lộ diện, nếu không đã sớm xuất phát đi nam hạ.
Dương quá hoàng dung theo kim luân pháp vương bước vào trong doanh trướng, doanh trướng bên trong bài biện cực kỳ đơn giản, hoàn toàn không giống như địa phương một vương tử Mông Cổcó thể ở lại.
Chỉ thấy ở giữa doanh trướng đang ngồi là một thanh niên nam tử cỡ hai lăm hai sáu, hắn tay cầm một quyển sách đang đọc dở dang, chứng kiến kim luân pháp vương tới, nam tử này bật người đứng dậy hữu lễ nói:” Nhiều ngày không thấy quốc sư, quả thật là làm ta mong nhớ.”
Người này nói ra dĩ nhiên là Hán ngữ, dương quá trong lòng kinh ngạc, hắn phát hiện Hốt Tất Liệt bề ngoài không phải hạng cao lớn uy mãnh, cũng không phải dạng vương khí bức người, trái lại ngôn ngữ cực kì khiêm cùng, là người lạc quan hào phóng.
Kim luân pháp vương hướng Hốt Tất Liệt thi lễ, sau đó mới chỉ vào hoàng dung nói:” Vương gia, ta giới thiệu cho ngươi một vị nữ trung hào kiệt. Đây là quách phu nhân tiền nhiệm bang chủ cái bang, trượng phu của nàng chính là đương kim Trung Nguyên võ lâm minh chủ, cũng từng là kim đao Phò mã của Mông Cổ quốc chúng ta, quách tĩnh!”
Kim luân pháp vương giới thiệu một lượt thân phận của hoàng dung, Hốt Tất Liệt lập tức động dung, hắn không nghĩ đến vị mỹ nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp động lòng người này lại là hoàng dung. Sau một lúc lâu, Hốt Tất Liệt liền quát lớn:” Người đâu, mau đem rượu ngon cho ta chiêu đãi khách quý!”
Hốt Tất Liệt thật là không nghĩ đến kim luân pháp vương có thể đem hoàng dung” Mời tới”, trong lòng thập phần cao hứng, có hoàng dung nơi này, đối mặt với việc tên quách tĩnh ở tương dương thành kia lúc này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hốt Tất Liệt phụng mệnh thu lấy giang sơn nam tống, mà tương dương thành như cũ vẫn cứ là cái gai ngăn cản người Mông Cổ nam hạ, tương dương thành sở dĩ khó qua như vậy cũng là là bởi vì quách tĩnh.
Hoàng dung đến nơi này cũng không có chút nào câu nệ, hướng Hốt Tất Liệt thi lễ, sau đó bước vào tửu tịch, dương quá cũng theo sát bên nàng.
Hốt Tất Liệt lại chỉ vào dương quá hỏi:” Vậy còn vị này là?” Kim luân pháp vương nói:” đây cũng là một vị tuấn kiệt trẻ tuổi của Trung Nguyên võ lâm, võ công hơn xa hai tên đệ tử của ta, cho nên ta cũng đặc biệt đem hắn mời lại đây!”
Hốt Tất Liệt không rõ chi tiết về dương quá, nhưng hắn khí độ hào sảng, xoay người tự mình hướng mấy người châm một chén rượu, đem rượu đưa cho dương quá hoàng dung, nói:” Hai vị một người anh tuấn tiêu sái, một người xinh đẹp như hoa, hôm nay nhìn thấy hai vị, thật sự là một đại may mắn!” Nói xong nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Dương quá không nghĩ tới Hốt Tất Liệt dĩ nhiên tính tình hào hiệp như thế, trong lòng không khỏi sinh ra hảo cảm, hắn kiếp trước từ nhỏ đã uống rượu, lần này đây cũng nâng chén đối tửu, nhưng cảm giác được rượu này rất lạ, uống vào có cảm giác nóng cháy mạnh mẽ như đao.
Hoàng dung nghe được Hốt Tất Liệt khen ngợi dương quá cùng chính mình liền mỉm cười, cũng đem chén rượu uống xuống, nhưng sau khi uống xong nàng cũng khẽ nhíu mày, hiển nhiên loại tửu này không hợp ý nàng.
Hốt Tất Liệt lúc này cười nói:” Cha của ta cùng Quách đại hiệp là huynh đệ kết bái, Quách phu nhân đi tới nơi này ta nhất định phải hảo hảo tiếp đãi, vẫn mời Quách phu nhân tạm thời ở lại hưởng thụ một ít hương vị cuộc sống nơi đây, đến lúc tự có thể gặp được Quách đại hiệp.” Hốt Tất Liệt là kha lôi tứ đệ tử, kha lôi là nghĩa huynh của quách tĩnh, nếu tính ra Hốt Tất Liệt cùng hoàng dung cũng là thân thích với nhau.
Hoàng dung trong lòng cười lạnh một tiếng, biết Hốt Tất Liệt sẽ không thả mình đi, nàng âm thầm suy nghĩ biện pháp chạy trốn. Bây giờ đi tới vương trướng của Hốt Tất Liệt , nơi này phòng thủ cực kỳ sâm nghiêm, muốn chạy trốn càng thêm khó khăn, hoàng dung trong mắt không khỏi lộ ra một tia lo lắng.
Dương quá cũng là thầm đánh giá Hốt Tất Liệt, trong lòng không ngừng quay cuồng. Người Mông Cổ nam xâm, người Trung Nguyên nhân số phải tổn thất hơn phân nửa, vô số người hán tan nhà nát cửa, hết thảy đều là vì tên trước mặt này. Dương quá ánh mắt lộ ra hung quang, hận không thể ngay bây giờ đem Hốt Tất Liệt giết chết.
Hốt Tất Liệt cũng chú ý được ánh mắt dương quá, bất quá hắn khí độ phi phàm, chỉ là mỉm cười, lúc này Hốt Tất Liệt lại nói:” Mấy vị đều là nhân tài đương thời, ta sẽ giới thiệu với các vị vài người anh hùng, bọn họ mặc dù so ra kém mấy vị, nhưng cũng đều là hạng thân hoài dị năng.” Nói xong Hốt Tất Liệt phân phó tả hữu nói:” Đi mời mấy vị khách quý ở chiêu hiền quán đến!”
Hốt Tất Liệt thật là một nhân vật không nhìn thấu được, hắn thân là Mông Cổ vương tử, nhưng tâm lại luôn hướng về văn hóa của người hán, mời đến rất nhiều nho sinh vì mình soạn ra nhiều kinh thư điển tịch. Hắn lập nên chiêu hiền quán, chiêu mộ được không ít võ học cao nhân, kỳ nhân dị sĩ đến hiệp trợ hắn.
Không lâu sao, hai tên tả hữu quay lại báo cáo khách đã đến. Trướng môn mở ra, đi vào trong là bốn người. Đầu tiên là một tên vóc người cao gầy, mặt không có chút máu, hình dáng tựa cương thi. Người thứ hai vóc người vô cùng thấp và đen đúa, gương mặt nghiêm túc. Người thứ ba là một tên người Hồ(Thiên trúc) mắt sâu mũi cao, nhưng thân lại mặc hán phục, cổ đeo huyền minh châu, tay mang vòng ngọc. Người thứ tư lại là một đại hán thân cao tám thước, vẻ mặt vui vẻ tười cười khúc khích.
Dương quá nhìn một chút liền đoán ra được thân phận 4 tên này, quả nhiên người thứ nhất là tiêu tương tử, người thứ hai là ni ma tinh, người thứ ba là Doãn khắc tây, người thứ tư là mã quang tổ.
Dương quá trong lòng thở dài, không nghĩ đến vẫn còn gặp mấy người này. Bất quá nguyên trong sách kể lại thì lúc dương quá đang đi tuyệt tình cốc mới gặp mặt bốn người này, bây giờ thời gian vẫn còn trước lúc đó khá lâu.
Hốt Tất Liệt giới thiệu xong bốn người, lại chỉ vào kim luân pháp vương rồi nói:” Đây là Mông Cổ đệ nhất quốc sư của chúng ta, kim luân pháp vương!” Tiếp theo giới thiệu hoàng dung:” Vị này là Cái Bang tiền nhiệm bang chủ hoàng dung nữ hiệp, bây giờ đang là khách quý của Mông Cổ quốc ta.” Nhưng không có giới thiệu dương quá cùng hoắc đô.
Tiêu tương tử cùng ni ma tinh nghe được kim luân pháp vương là” Mông Cổ đệ nhất quốc sư”, đều lạnh lùng đánh giá kim luân pháp vương, trên mặt lộ ra vẻ không phục.
Đợi nghe được thân phận của hoàng dung , mấy người đều cực kỳ kinh ngạc, nhìn thoáng qua liền đoán được hoàng dung đang bị giam cầm, lại nhìn thấy hoàng dung gương mặt xinh đẹp dáng người đẫy đà, Doãn khắc tây ánh mắt lộ ra một tia dục vọng mơ hồ.
Dương quá đối với tính tình bốn người này đều nắm trong lòng bàn tay, trong bốn người này thì tiêu tương tử tính tình âm lãnh làm người khắc bạc, Doãn khắc tây là hạng xảo trá, ni ma tinh cùng mã quang tổ đều là những tên thô lỗ, nhất là mã quang tổ lại càng ngây thơ chất phát.
Dương quá trong lòng âm thầm nghĩ đến mấy người này, trong lòng không ngừng tự hỏi có nên hay không lợi dụng những tên này chạy trốn, hoàng dung cũng không ngừng đánh giá trong lòng.
Mấy người lại nói chuyện với nhau được vài câu, tiêu tương tử cùng ni ma tinh đối với kim luân pháp vương trong lòng đều không phục, liền cùng kim luân pháp vương ngầm giao thủ mấy chiêu, bất quá kim luân pháp vương võ nghệ siêu việt hai người này, bọn họ cũng không có chiếm được chỗ tốt nào.
Hốt Tất Liệt tài trí siêu việt, chứng kiến mấy người tranh đấu, trong lòng cũng không để ý, đợi chứng kiến kim luân pháp vương thủ thắng, trong lòng đối với kim luân pháp vương càng thêm coi trọng.
Dương quá cùng hoàng dung tại lúc này đều nhất thời trầm mặc, qua được vài tuần rượu, Hốt Tất Liệt nói vài câu khách khí, sau đó để cho binh sĩ đưa dương quá hoàng dung về chỗ nghỉ ngơi.
Hoàng dung trước khi đi đối với Doãn khắc tây khẽ mỉm cười, Doãn khắc tây thân thể ngẩn ngơ hai mắt ánh lên dâm ý.
Kim luân pháp vương cùng đi theo dương quá hoàng dung, hắn sợ dương quá hoàng dung cỡi bỏ huyệt đạo, cho nên tại trên thân thể hai người lại điểm vài cái, kim luân pháp vương này xem ra quả thật rất cẩn thận.
Hắn đưa hai người đến một doanh trướng nhỏ cách đó không xa, sau đó mệnh lệnh binh lính nghiêm cẩm canh phòng, hắn chính mình cũng đi tới bên cạnh doanh trướng, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, dương quá hoàng dung lần đầu tiên ở chung một mình với nhau thế này, đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, hoàng dung sắc mặt đỏ như một ráng mây chiều.
Dương quá không biết nói gì bèn quan tâm hỏi:” thân thể của ngươi có khỏe không?” Hoàng dung gật đầu, nói:” Đã không có đáng ngại, dương quá, ngươi nói chúng ta như thế nào mới có thể chạy thoát khỏi nơi này?”
Dương quá cũng không có lương sách, không thể làm gì khác hơn là nói:” Bây giờ chỉ có đi bước nào tính bước nấy, vừa rồi mấy người kia đối với kim luân pháp vương trong lòng đều có vẻ không phục, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng bọn chúng để tạo nên một cơ hội.”
Hoàng dung cười nói:” Đúng là như thế, chúng ta cứ chờ xem bọn chúng sẽ nháo sự với nhau như thế nào.” Hai người liền cười cười với nhau, đột nhiên cảm giác lại không có chuyện gì để nói, không khí xấu hổ lại bắt đầu xuất hiện.
Dương quá suy nghĩ chỉ chốc lát, lại nói với hoàng dung:” Ngươi tài trí cao siêu, có đoán ra được tại sao kim luân pháp vương lại đem ta bắt lại hay không?” Dương quá chẳng biết vì sao không muốn xưng hô hoàng dung là ” Quách bá mẫu”, cho nên gần đây nhất vẫn xưng hô hoàng dung là” Ngươi”, hoàng dung cũng không để ý đến chuyện này.
Dương quá bị vấn đề này vây hoặc đã lâu, bây giờ cùng hoàng dung ở chung, Vì vậy liền đem chuyện này ra hỏi, hoàng dung lắc đầu nói:” Ta cũng không rõ, bất quá kim luân pháp vương bắt ngươi tới đây khẳng định là vì mục đích riêng của hắn, trong vòng khoảng hai ngày, hắn nhất định sẽ tới tìm ngươi .”
Dương quá gật đầu, doanh trướng này có hai chiếc giường gỗ, dương quá cùng hoàng dung đoạn đường đều mệt nhọc, nên có chút uể oải không chịu nổi, lập tức đều xoay người nằm trên giường, không lâu sau liền chìm vào mộng đẹp.
Đến lúc nửa đêm, dương quá loáng thoáng cảm giác được từ doanh trướng có tiếng vang truyền đến, đúng lúc này, lại có người vỗ nhẹ vào người hắn, dương quá trợn mắt, nguyên lai đúng là hoàng dung. Hoàng dung giơ ngón trỏ ý bảo hắn giữ im lặng, sau đó hai người đồng thời ngưng thần lắng nghe động tĩnh phát ra từ trong doanh trướng.